Đây là nhan đề cuốn sách của nhà ngoại cảm Nguyễn Ngọc Hoài, được Công ty văn hóa truyền thống & media Nhã phái mạnh phối hợp cùng Viện kỹ thuật hình sự (Bộ Công an), cấu kết Khoa học công nghệ tin học vận dụng (UIA), Trung chổ chính giữa Bảo trợ văn hóa truyền thống kỹ thuật truyền thống và thư viện thủ đô hà nội tổ chức giới thiệu chiều ngày 27/8 tại Thư viện Hà Nội.Chết chỉ là một trong sự chuyển hoá của việc sống từ dạng này lịch sự dạng khác, tuy vậy sự sống nối liền ấy có không ít vấn đề liên quan đến điểm xuất phát thứ nhất từ cuộc sống thường ngày đời thực này.Chúng ta có gật đầu đồng ý sự vĩnh cửu này để khám phá cho phát âm biết của chúng ta hay không? Đó đó là điều tôi trăn trở.- Nguyễn Ngọc Hoài

Một thế giới Khác là cuốn từ truyện của một bên ngoại cảm chân chủ yếu - bạn đang thao tác không mệt nhọc mỏi hằng ngày trong hành trình dài tìm kiếm tro cốt những liệt sĩ bổ xuống trong chiến tranh. Tác giả Nguyễn Ngọc Hoài nói trên trang giấy về cuộc đời mình, về món xoàn (và cũng là trách nhiệm) đặc biệt quan trọng mà không phải người nào cũng có thể phát âm hay hoàn toàn có thể tin.Nguyễn Ngọc Hoài đã gồm cho bản thân hơn tía mươi năm sống bình thường và rộng mười năm sống khác thường - một con người đứng thân hai cầm cố giới, trần trọc từng ngày để liên kết người sống với những người chết, vội vàng trên gần như nẻo mặt đường của tổ quốc kiếm tìm hầu hết gì còn sót lại của tín đồ đã khuất.Trong Một nhân loại Khác, Nguyễn Ngọc Hoài ko cố lý giải khả năng quánh biệt của chính bản thân mình mà chỉ nhắc lại các gì sẽ thấy, hầu như gì đang cảm nhận, phần nhiều gì sẽ học được từ bỏ "giác quan lắp thêm sáu". Tác giả khiêm nhường nhịn với địa chỉ là người dẫn đường, đưa lối cho cái ranh giới u ám và đen tối giữa nhị cõi, cố gắng hết sức để kết thúc trọng trách của một người có chức năng đặc biệt chứ chẳng yên cầu cúng bái giỏi thờ phụng.Đọc Một nhân loại Khác, bạn đọc sẽ không thấy phép màu hay điều kỳ diệu cơ mà chỉ thấy đầy đủ hiện thực phân minh mà kĩ năng ngoại cảm mang lại, 1-1 giản, thực tế, chẳng lộng lẫy, hào nhoáng hay huyền bí. Với như thế, nhiều từ "mê tín dị đoan" nơi đâu đó xa lắm trong những trang sách này, chỉ với lại một thực tại ít người biết vẫn vẫn lẩn từ trần trong cuộc sống.Nguyễn Ngọc Hoài đã kể những mẩu truyện trong hành trình dài Tìm nhau giữa hai cõi với đa số con bạn và sự việc thực tế đáng nhớ cùng đầy trân trọng. Vào đó, có câu chuyện đứa bé bươn chải tìm phụ thân nơi đất các bạn Lào, có bạn cháu bửa dọc ngôi trường Sơn đi tìm chú, tất cả vị bác bỏ sĩ quân y già tìm bè cánh với tiếc nuối nuối và day dứt... Câu chữ dường như không đủ để truyền tải hầu hết khó khăn, vất vả trong hành trình tìm chiêu mộ liệt sĩ nhưng quá khứ cùng hiện tại xen kẽ nhau đến giây phút đoàn viên giữa oắt giới nhị cõi. Vì chưng thế, bên trên ranh giới ấy - bất kể thực tuyệt ảo, tình người cháy lên rét bỏng.




Trích đoạn sách: Những ngày đầu"Bố ra đi, tôi mới thấm thía về mẫu chết. Một nhỏ người đang sinh sống và làm việc động như vậy, đột nhiên nhắm mắt xuoi tay rồi bặt tăm vào lòng đất, như chưa từng tồn tại. Tôi bắt đầu tự vấn nhiều hơn nữa về cuộc đời này. Liệu bao gồm thực sự bị tiêu diệt là hết? Trí óc tôi ban đầu hướng tới một cõi trọng tâm linh mờ xa nào đó. Biết đâu ba tôi vẫn còn đó tồn tại, chỉ với dưới một dạng khác, vô hình ảnh vô thanh như người ta vẫn nói? Biết đâu ông vẫn dõi theo công ty chúng tôi để xem shop chúng tôi có đùm bọc nhau như lời căn dặn của ông?Không hiểu sao, tự khi cha mất, tôi lại sinh ra triệu chứng hay đơ mình. Đang thao tác j đó, tôi thốt nhiên giật thót người, sống sống lưng lạnh buốt, như thể gồm gì vừa quét qua bản thân hay tất cả cặp mắt vô hình dung nào đó đang trừng trừng chú ý mình. Đôi lúc, tôi thấy rõ mình vẫn ở một mình mà lại như ko một mình, người gai sợi ớn lạnh.Quãng không bao lâu sau đó, một tối vừa chợp đôi mắt mơ màng, tôi thấy một bóng dựa vào nhờ thốt nhiên ẩn bất chợt hiện. Tôi choàng tỉnh, các giọt mồ hôi vã ra như tắm. Nhìn người con thơ ngủ ngon giấc lành bên cạnh, tôi từ mắng bản thân thần hồn nát thần tính. Chắc hẳn rằng từ độ cha tôi tạ thế núi, tôi quan tâm đến quá nhiều về sự việc sống và tử vong trên cõi đời này, về sự mỏng manh của kiếp nhân sinh. Nhớ cho bố, nước mắt tôi lại tuôn tràn. Phần lớn ký ức về tuổi ấu thơ dạt dẹo tràn về. Rồi khía cạnh mũi cứ tèm lem như vậy, tôi chìm vào cơn mộng mị. Lần sản phẩm công nghệ hai, bóng người kia lại bồng bềnh trước phương diện tôi. Từng lúc, hình ảnh một rõ hơn. Dáng bọn ông nhỏ gày. Khuôn mặt khắc khổ. Đôi đôi mắt to nhức đáu. Là cha tôi!“Bố!” Tôi mong mỏi gọi to mà họng nghẹn lại. Tiéng thở nhè dịu của người con vẫn vảng vất mặt tai khiến cho tôi lừng chừng mình đã thức xuất xắc ngủ nữa.Bố đứng đau đớn nhìn tôi hồi thọ như tất cả gì ao ước nói, rồi biến mất.Cả ngày hôm sau, tôi như bạn mất hồn, làm cho viêc gì cũng hỏng. Niềm mơ ước hôm trước luôn luôn lần quất trong đầu cơ mà tôi chẳng dám vai trung phong sự thuộc ai, sợ bị cười chê là dở người. Chiều muộn hôm ấy, tôi ngồi dưới hiên trông ra đồi cây âm u. Đột ngột trước đôi mắt tôi, bóng ba xương gày lại chấp chới hiện về. Vẫn đôi mắt to chiếu trực tiếp vào tôi như ao ước nói điều gì. Cụ thể là tôi đang thức, tôi ko ngủ. Tôi nhắm đôi mắt lắc bạo gan đầu mang lại ảo ảnh kia rã đi. Mở mắt ra, tía đứng ngay gần kề gần trước khía cạnh tôi, rõ mồn một như lúc còn sống, như một người bằng xương bởi thịt. Tôi nhảy ngã ngửa ra hè, đầu cụng rõ mạnh. Tôi ngơ ngẩn gọi:- Bố!Tiếng tôi lạc đi bên tai tôi, phảng phất mơ hồ như lời ai khác.Bố vẫn đứng đó, nhìn tôi nhức đáu một lúc rồi biến đổi mất…Cổ họng đắng ngắt, dạ dày đau quặn, một cơn bi thương nôn vô cớ xộc lên. Tôi cứ trườn ngửa trên hè như vậy đo đắn bao lâu, chỉ biết khi người con tôi chạy ra gọi thì trời đang sập tối.Cõi trung khu linh thăm thẳm ban đầu phủ láng lên tôi.Kể tự hôm ấy, gồm đôi cha lần nữa, tôi lại thấy ba ngay giữa thời gian thức. Lúc thì ông đứng đóng trung thực như sinh thời, thời gian chỉ là bóng dáng chập chờn, duy chỉ có hai con mắt là luôn luôn chất cất tâm sự khiên tôi không sao yên lòng. Sự việc đã vượt bên cạnh tầm kiểm soát điều hành và khả năng nhận thức của phiên bản thân tôi. Tôi cầm cố chắc bản thân bị một chứng tâm thần nào đó. Tôi từng nghe đến căn bệnh hoang tưởng. Tôi kinh hoàng. Tôi sợ đề nghị vào viện điều trị. Biết đâu căn bệnh tôi nặng, đề xuất nằm nhà thương điên. Còn các con tôi biết làm nạm nào? bố chúng ở xa, bao năm nay mái ấm gia đình này một mình tôi chăm lo".-----------------------------------------------------------------------Trích đoạn sách: xúc tiếp linh hồn“Ngay về tối hôm đó, trước lúc vào câu hỏi tiếp xúc với những vong hồn liệt sĩ, tôi lưu trọng tâm trường hợp bên anh Mạnh. Mở tập hồ nước sơ, ba anh không có ảnh để tôi nhận diện.Tôi bước đầu mời liệt sĩ về để tiếp cận. Mãi ko thấy liệt sĩ xuất hiện, tôi cố gắng chờ đợi, thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Mệt mỏi lẫn chờ đón khiến người tôi mệt mỏi. Thất vọng vì đêm nay không làm cho được việc gì, tôi bỏ vô phòng ngủ. Vậy mà nằm mãi tôi vẫn cần yếu ngủ được, cầm cố vào đó lại nghĩ ngợi linh tinh. Trường đoản cú nhiên, tôi thấy sợ hãi phát run lên vì 1 mình nằm độc thân ở mẫu văn phòng thân cánh đồng, tứ bề vắng lặng như chùa bà Đanh. Tôi vùng dậy, ra phòng thao tác làm việc định bụng nhảy thêm điện lên mang lại sáng nhằm đỡ sợ, thì đập vào đôi mắt tôi là một trong những người lũ ông cao cơ mà gầy, duy nhất là khuôn mặt, ánh nhìn sắc lẹm, lông mày khá rậm, tuổi trạc 27, 28…Tôi run rẩy:- Dạ… dạ… thưa chú là… chú là…- Tôi chưa được về nước đâu, vẫn tại vị trí chôn thứ 1 ấy, xương cốt còn ít lắm, khó tìm…Tôi bủn rủn không còn cả người. Tiếng bạn âm vang lạnh lẽo lùng, giọng nói gần như quát lại thêm phần nghiêm nghị. Họng tôi cứng lại, quýnh quáng chẳng nói được câu nào, đồng thời người kia cũng đổi thay mất…Thế là chẳng kịp hỏi thêm được gì, hồn mai tôi tự nhiên và thoải mái bay hết. Tôi chạy vào phòng ngủ, lại chạy ra phòng làm việc, bên tắm, ngoài sân điện bật vung lên. Ôi sợ quá! Thỉnh thoảng lại sở hữu liệt sĩ xuất hiện kiểu này sợ chết đi được… Đã các năm tôi vẫn quen với cảnh một mình chạm chán gỡ những vong thân đêm sẽ được nghe tín đồ âm trung ương sự, cơ mà đêm nay sao thời điểm đó cái sợ chỗ nào lại kéo đến tràn ngập trong con bạn tôi…”
Bạn đang xem: Một thế giới khác nguyễn ngọc hoài

Một thế giới Khác là cuốn từ truyện của một bên ngoại cảm chân chủ yếu - bạn đang thao tác không mệt nhọc mỏi hằng ngày trong hành trình dài tìm kiếm tro cốt những liệt sĩ bổ xuống trong chiến tranh. Tác giả Nguyễn Ngọc Hoài nói trên trang giấy về cuộc đời mình, về món xoàn (và cũng là trách nhiệm) đặc biệt quan trọng mà không phải người nào cũng có thể phát âm hay hoàn toàn có thể tin.Nguyễn Ngọc Hoài đã gồm cho bản thân hơn tía mươi năm sống bình thường và rộng mười năm sống khác thường - một con người đứng thân hai cầm cố giới, trần trọc từng ngày để liên kết người sống với những người chết, vội vàng trên gần như nẻo mặt đường của tổ quốc kiếm tìm hầu hết gì còn sót lại của tín đồ đã khuất.Trong Một nhân loại Khác, Nguyễn Ngọc Hoài ko cố lý giải khả năng quánh biệt của chính bản thân mình mà chỉ nhắc lại các gì sẽ thấy, hầu như gì đang cảm nhận, phần nhiều gì sẽ học được từ bỏ "giác quan lắp thêm sáu". Tác giả khiêm nhường nhịn với địa chỉ là người dẫn đường, đưa lối cho cái ranh giới u ám và đen tối giữa nhị cõi, cố gắng hết sức để kết thúc trọng trách của một người có chức năng đặc biệt chứ chẳng yên cầu cúng bái giỏi thờ phụng.Đọc Một nhân loại Khác, bạn đọc sẽ không thấy phép màu hay điều kỳ diệu cơ mà chỉ thấy đầy đủ hiện thực phân minh mà kĩ năng ngoại cảm mang lại, 1-1 giản, thực tế, chẳng lộng lẫy, hào nhoáng hay huyền bí. Với như thế, nhiều từ "mê tín dị đoan" nơi đâu đó xa lắm trong những trang sách này, chỉ với lại một thực tại ít người biết vẫn vẫn lẩn từ trần trong cuộc sống.Nguyễn Ngọc Hoài đã kể những mẩu truyện trong hành trình dài Tìm nhau giữa hai cõi với đa số con bạn và sự việc thực tế đáng nhớ cùng đầy trân trọng. Vào đó, có câu chuyện đứa bé bươn chải tìm phụ thân nơi đất các bạn Lào, có bạn cháu bửa dọc ngôi trường Sơn đi tìm chú, tất cả vị bác bỏ sĩ quân y già tìm bè cánh với tiếc nuối nuối và day dứt... Câu chữ dường như không đủ để truyền tải hầu hết khó khăn, vất vả trong hành trình tìm chiêu mộ liệt sĩ nhưng quá khứ cùng hiện tại xen kẽ nhau đến giây phút đoàn viên giữa oắt giới nhị cõi. Vì chưng thế, bên trên ranh giới ấy - bất kể thực tuyệt ảo, tình người cháy lên rét bỏng.

Xem thêm: Xem Phim Tân Tam Quốc Diễn Nghĩa Tập 53 Vietsub + Thuyết Minh Full Hd



Trích đoạn sách: Những ngày đầu"Bố ra đi, tôi mới thấm thía về mẫu chết. Một nhỏ người đang sinh sống và làm việc động như vậy, đột nhiên nhắm mắt xuoi tay rồi bặt tăm vào lòng đất, như chưa từng tồn tại. Tôi bắt đầu tự vấn nhiều hơn nữa về cuộc đời này. Liệu bao gồm thực sự bị tiêu diệt là hết? Trí óc tôi ban đầu hướng tới một cõi trọng tâm linh mờ xa nào đó. Biết đâu ba tôi vẫn còn đó tồn tại, chỉ với dưới một dạng khác, vô hình ảnh vô thanh như người ta vẫn nói? Biết đâu ông vẫn dõi theo công ty chúng tôi để xem shop chúng tôi có đùm bọc nhau như lời căn dặn của ông?Không hiểu sao, tự khi cha mất, tôi lại sinh ra triệu chứng hay đơ mình. Đang thao tác j đó, tôi thốt nhiên giật thót người, sống sống lưng lạnh buốt, như thể gồm gì vừa quét qua bản thân hay tất cả cặp mắt vô hình dung nào đó đang trừng trừng chú ý mình. Đôi lúc, tôi thấy rõ mình vẫn ở một mình mà lại như ko một mình, người gai sợi ớn lạnh.Quãng không bao lâu sau đó, một tối vừa chợp đôi mắt mơ màng, tôi thấy một bóng dựa vào nhờ thốt nhiên ẩn bất chợt hiện. Tôi choàng tỉnh, các giọt mồ hôi vã ra như tắm. Nhìn người con thơ ngủ ngon giấc lành bên cạnh, tôi từ mắng bản thân thần hồn nát thần tính. Chắc hẳn rằng từ độ cha tôi tạ thế núi, tôi quan tâm đến quá nhiều về sự việc sống và tử vong trên cõi đời này, về sự mỏng manh của kiếp nhân sinh. Nhớ cho bố, nước mắt tôi lại tuôn tràn. Phần lớn ký ức về tuổi ấu thơ dạt dẹo tràn về. Rồi khía cạnh mũi cứ tèm lem như vậy, tôi chìm vào cơn mộng mị. Lần sản phẩm công nghệ hai, bóng người kia lại bồng bềnh trước phương diện tôi. Từng lúc, hình ảnh một rõ hơn. Dáng bọn ông nhỏ gày. Khuôn mặt khắc khổ. Đôi đôi mắt to nhức đáu. Là cha tôi!“Bố!” Tôi mong mỏi gọi to mà họng nghẹn lại. Tiéng thở nhè dịu của người con vẫn vảng vất mặt tai khiến cho tôi lừng chừng mình đã thức xuất xắc ngủ nữa.Bố đứng đau đớn nhìn tôi hồi thọ như tất cả gì ao ước nói, rồi biến mất.Cả ngày hôm sau, tôi như bạn mất hồn, làm cho viêc gì cũng hỏng. Niềm mơ ước hôm trước luôn luôn lần quất trong đầu cơ mà tôi chẳng dám vai trung phong sự thuộc ai, sợ bị cười chê là dở người. Chiều muộn hôm ấy, tôi ngồi dưới hiên trông ra đồi cây âm u. Đột ngột trước đôi mắt tôi, bóng ba xương gày lại chấp chới hiện về. Vẫn đôi mắt to chiếu trực tiếp vào tôi như ao ước nói điều gì. Cụ thể là tôi đang thức, tôi ko ngủ. Tôi nhắm đôi mắt lắc bạo gan đầu mang lại ảo ảnh kia rã đi. Mở mắt ra, tía đứng ngay gần kề gần trước khía cạnh tôi, rõ mồn một như lúc còn sống, như một người bằng xương bởi thịt. Tôi nhảy ngã ngửa ra hè, đầu cụng rõ mạnh. Tôi ngơ ngẩn gọi:- Bố!Tiếng tôi lạc đi bên tai tôi, phảng phất mơ hồ như lời ai khác.Bố vẫn đứng đó, nhìn tôi nhức đáu một lúc rồi biến đổi mất…Cổ họng đắng ngắt, dạ dày đau quặn, một cơn bi thương nôn vô cớ xộc lên. Tôi cứ trườn ngửa trên hè như vậy đo đắn bao lâu, chỉ biết khi người con tôi chạy ra gọi thì trời đang sập tối.Cõi trung khu linh thăm thẳm ban đầu phủ láng lên tôi.Kể tự hôm ấy, gồm đôi cha lần nữa, tôi lại thấy ba ngay giữa thời gian thức. Lúc thì ông đứng đóng trung thực như sinh thời, thời gian chỉ là bóng dáng chập chờn, duy chỉ có hai con mắt là luôn luôn chất cất tâm sự khiên tôi không sao yên lòng. Sự việc đã vượt bên cạnh tầm kiểm soát điều hành và khả năng nhận thức của phiên bản thân tôi. Tôi cầm cố chắc bản thân bị một chứng tâm thần nào đó. Tôi từng nghe đến căn bệnh hoang tưởng. Tôi kinh hoàng. Tôi sợ đề nghị vào viện điều trị. Biết đâu căn bệnh tôi nặng, đề xuất nằm nhà thương điên. Còn các con tôi biết làm nạm nào? bố chúng ở xa, bao năm nay mái ấm gia đình này một mình tôi chăm lo".-----------------------------------------------------------------------Trích đoạn sách: xúc tiếp linh hồn“Ngay về tối hôm đó, trước lúc vào câu hỏi tiếp xúc với những vong hồn liệt sĩ, tôi lưu trọng tâm trường hợp bên anh Mạnh. Mở tập hồ nước sơ, ba anh không có ảnh để tôi nhận diện.Tôi bước đầu mời liệt sĩ về để tiếp cận. Mãi ko thấy liệt sĩ xuất hiện, tôi cố gắng chờ đợi, thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Mệt mỏi lẫn chờ đón khiến người tôi mệt mỏi. Thất vọng vì đêm nay không làm cho được việc gì, tôi bỏ vô phòng ngủ. Vậy mà nằm mãi tôi vẫn cần yếu ngủ được, cầm cố vào đó lại nghĩ ngợi linh tinh. Trường đoản cú nhiên, tôi thấy sợ hãi phát run lên vì 1 mình nằm độc thân ở mẫu văn phòng thân cánh đồng, tứ bề vắng lặng như chùa bà Đanh. Tôi vùng dậy, ra phòng thao tác làm việc định bụng nhảy thêm điện lên mang lại sáng nhằm đỡ sợ, thì đập vào đôi mắt tôi là một trong những người lũ ông cao cơ mà gầy, duy nhất là khuôn mặt, ánh nhìn sắc lẹm, lông mày khá rậm, tuổi trạc 27, 28…Tôi run rẩy:- Dạ… dạ… thưa chú là… chú là…- Tôi chưa được về nước đâu, vẫn tại vị trí chôn thứ 1 ấy, xương cốt còn ít lắm, khó tìm…Tôi bủn rủn không còn cả người. Tiếng bạn âm vang lạnh lẽo lùng, giọng nói gần như quát lại thêm phần nghiêm nghị. Họng tôi cứng lại, quýnh quáng chẳng nói được câu nào, đồng thời người kia cũng đổi thay mất…Thế là chẳng kịp hỏi thêm được gì, hồn mai tôi tự nhiên và thoải mái bay hết. Tôi chạy vào phòng ngủ, lại chạy ra phòng làm việc, bên tắm, ngoài sân điện bật vung lên. Ôi sợ quá! Thỉnh thoảng lại sở hữu liệt sĩ xuất hiện kiểu này sợ chết đi được… Đã các năm tôi vẫn quen với cảnh một mình chạm chán gỡ những vong thân đêm sẽ được nghe tín đồ âm trung ương sự, cơ mà đêm nay sao thời điểm đó cái sợ chỗ nào lại kéo đến tràn ngập trong con bạn tôi…”